“Trong lịch sử 51 năm thống trị Trung Quốc, Đảng Cộng Sản Trung Quốc phải chịu trách nhiệm cho cái chết của hàng chục triệu công dân vô tội, kể cả chính những người ủng hộ nó. Có lẽ cái tà giáo đó chính là Đảng của Giang Trạch Dân” (Tạp chí Times - 06/2001)
Paula châm biếm “Chẳng phải nhóm người này hơi… kỳ kỳ? Ý tôi là tôi biết những điều đang xảy ra với họ ở Trung Quốc và mọi nơi thật là tồi tệ, nhưng…”
Cô vừa xem hoạt cảnh bên vỉa hè mô tả cảnh tra tấn mà Pháp Luân Công đang phải gánh chịu ở Trung Quốc, và tôi cũng muốn xem cô ấy đã nhận ra điều gì. Tôi hỏi tiếp, đầy tò mò “vậy thì cái gì làm cho cô thấy kỳ kỳ hay đại khái thế?”
Cô ấy không thể trả lời. Sau một hồi ngập ngừng, cuối cùng Paula cũng trả lời đầy đủ: “Tôi không biết, chắc hẳn đó là những gì tôi đã nghe.”
Cuộc trao đổi ngắn đó chưa ổn đối với tôi. Vì đã biết về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp Pháp Luân Công, tôi nhận thấy Paula đang nghi ngờ về môn tập này, về chiến dịch chính trị kinh tởm khởi nguồn từ Bắc Kinh. Có lẽ, bạn có thể nói sự nghi ngờ của cô ấy là do ai đó tạo sẵn từ trước. Đó không phải là phản ứng nhất thời, mộc mạc vì cô mới biết đến Pháp Luân Công một vài giờ trước đây. Sự thật là, nó không liên quan gì đến những điều mà nhóm biểu diễn này đã làm hay phát biểu; cô ấy chưa từng nói chuyện với ai trong nhóm cũng như chưa từng dự buổi nói chuyện nào của họ.